Bạn có bao giờ cảm thấy cô đơn không ?
...
Cô đơn ấy...
Không phải là 1 mình...
Không phải là khi bị bỏ rơi ...
Cô đơn ấy...
...
Là rất đáng sợ .......!
Cô đơn là khi đứng giữa biển người nhưng vẫn thấy hiu quạnh...khủng khiếp!
Cô đơn ấy...là khi gào thét vỡ òa nhưng chỉ mình mình nghe thấy....
Cô đơn ấy ...là thấy...:
Sao mình nhỏ bé quá...
Sao mình trơ trọi quá...
Sao mình đáng thương quá...
Sao mình vô hình quá.......
Có ai nghe không?
Tiếng mình khóc...
Có ai thấy không ?
Nước mắt mình rơi ...
Có ai cảm nhận được không ?
Mình đang ngã ...
rất đau...
Rất sâu ...
Rất mau...
Chỉ cần , 1 cái nắm tay lại thôi...
Để bản thân thôi rơi ...
Vậy mà...
vẫn là không...
Cuối cùng vẫn ngả...
Vẫn 1 mình...
Vẫn nhỏ bé...
Vẫn lẻ loi...
Và vẫn vô hình...
Cô đơn...trong 1 biển người mênh mông...
Có lẽ đó chẳng còn là cô đơn...
Đã có 1 làn phân cách...
Giữa bản thân mình và...
Cuộc sống...
Nhiều khi...
Ảo tưởng...
Có thể chia sẻ...để bớt cô đơn...
Vậy mà ...vẫn là không...
Vẫn là ...cô đơn...
Nhiều khi muốn hét lên...
Đừng đi mà!
Nhưng chính đôi chân của mình lại cất bước trước .
Anh ơi...
Có biết...
Bởi em không đủ dũng cảm...
Giữ anh lại...
Bởi em vô hình...
Nên không chút sức lực ...
Đoạt lấy tình yêu nơi anh...
Em chỉ biết yêu anh theo cách của mình...
Đợi chờ...
Lặng lẽ....
Tối tăm...
...và tắt !
Anh ơi...
Nhiều khi...
Xua đuổi...
Anh đi đi .
Nhưng thực chất...
Em cũng chỉ là 1 cô gái bình thường thôi...
Em mong anh đứng lại...
Gió quét mắt em ...
Đẫm nước mi dày...
Lệ tuôn rơi sầu nặng...
Nhưng sao anh nhìn thấy được ?
Bởi anh đã vội quay đi...
Mau và ngay.
Anh là thế ...
Tàn nhẫn...
Hững hờ...
1 lời thôi...
Cũng đủ làm tan nát con người em...
Mà anh đâu hay...
Anh nào biết...
Anh chỉ biết...
quay lưng !
Em yêu anh lắm...
yêu nhiều chứ...
Nhưng bởi em vô hình...
Nên tình yêu em không đủ mạnh để trao đến anh...
Em chỉ giỏi cười để không gây phiền phức cho anh...
...Ai biết...
Em yêu anh...
Bằng cả tâm hồn này .
Em yêu anh...
=================================
...liệu mình có vô hình ? Hay do xã hội bản chất là vô tình ?