Những câu hát trong bài Người dưng ngược lối của Phạm Quỳnh Anh , chẳng biết tự bao giờ trở nên trùng khớp với những cảm xúc trong trái tim vỡ nát của em .
Bây giờ em cô đơn lắm , cũng có lẽ do ngày xưa em đã không biết quý trọng tình cảm mình đang có để bây giờ mọi yêu thương trong tay đều trôi đi mất.1
Có lẽ trong anh bây giờ , hì , em chỉ là 1 vệt mờ trong ký ức .
Rồi anh cũng sẽ quên thôi .
..............................................
Còn em thì sao ?
Sao em quên được ?
Đứng nhìn 1 người đã từng có thời gần gũi như da thịt trên mình , giờ đây xa xôi như người lạ , anh biết được cảm giác ấy nó thế nào không ?
Không dễ chịu đâu anh à , em...
Không khóc được !
Không khóc được !
Không còn những nỗi đau có thể bật ra bằng nước mắt .
Chỉ còn những nỗi đau trống rỗng , không tài nào nguôi ngoai .
Để em nói anh nghe nhé , khi em đau đớn vì anh , khi anh nhìn em như người lạ.
Cảm tưởng như...
"Đoàng !!!!!!!!!!!!"
1 tiếng nổ phát lên từ tim em .
Mắt khô khốc .
Môi vẫn cười , miệng vẫn nói .
Nỗi đau của em nó đơn giản như thế thôi , nó không kéo về ồn ào , không có nước mắt tô điểm , không có những lời ủy mị .
Nó trét vào cuộc sống của em những mảng màu tối sầm , ...
Em vẫn đi , đứng , nói , cười ....
Nhưng em không cảm nhận được mình đang sống , em không cảm thấy cuộc sống hay bất cứ hành động nào của mình có ý nghĩa .
Em cảm thấy sao tiếng cười của mình lạc lõng quá , lòng thét gào dữ dội , nhưng miệng vẫn mỉm cười bình thản , dù cổ họng đắng nghét .
Tự bao giờ em tạo được một chiếc mặt nạ cảm xúc hoàn hảo đến thế ?
Từ bao giờ em đã quên , thế nào là thực sự vui vẻ ?
Từ bao giờ , em đã khôngcòn đủ sức để kêu lên khi tổn thương.
Từ bao giờ ,em đã chẳng còn dư thừa nước mắt để khóc như 1 đứa trẻ , để cảm thấy lòng mình nhẹ nhõm ?
Từ bao giờ , em đã thay đổi ?
Vì thay đổi mà em mất anh , giờ xa rồi , không cách nào quay về được
E.m…đã không nhận ra mình có gì khi anh là của em
Hối hận , hối hận lắm chứ .
Em nhớ nụ cười rạng rỡ của anh , cái vuốt ve dịu dàng của anh.
Em nhớ làn da trắng lóa của anh , ,mùi hương thơm tho mà chỉ anh mới có .
Em nhớ cặp kính rất ngộ của anh , nhớ mái tóc nâu nâu nghịch ngợm của anh.
Em nhớ mỗi lần giận nhau , anh đều dỗ em , rất ra dáng trượng phu , không chấp nhặt phụ nữ =))
EM nhớ những trò đùa ngốc nghếch mà anh đã làm để khiến em vui .
Em nhớ những cái hôn vụng về ấm áp của anh .những cử chỉ yêu thương mà anh đã dành cho em.
Em nhớ những kỉ niệm đã quá xa hiện tại .
Và em nhớ…tất cả đều không còn là của em.
Ngày xưa , em đã đánh đổi những điều quí giá ấy để đổi lại…
“Tự do”
Anh đã trao trọn cho em tình yêu mà em chỉ trao cho anh lời tạm biệt .
Để rồi đây , khi đứng nhìn anh bên người khác , vui vẻ , cười giỡn , em ngỡ ngàng nhận ra .
Hóa ra tự do chẳng là gì so với nỗi nhớ anh cồn cào từng ngày giờ đây .
………………………………………………………………………….
Anh rất đẹp mà chưa một lần em được biết.
Đến khi mất anh rồi thì em mới nhận ra .
………………………………………………………………………….
Em không biết nữa anh à , em đang hoang mang lắm .
Em đang yêu anh lần nữa , hay là đang ích kỷ ????
Entry này , câu hỏi này , em sẽ để nó lại đây , lưng chừng như thế này thôi .
Khi mọi việc kết thúc , nó sẽ được viết tiếp .
Đó là khi gặp anh , con tim e m không còn nhức nhối và đập loạn lên nữa đấy .