“Khoảng cách giữa tình bạn và tình yêu gần lắm
phải không em và một khi đã quyết định bước
qua ranh giới đó muốn quay lại sẽ rất khó, khó
lắm em à, nhưng mỗi người chỉ được chọn một,
chỉ một mà thôi… Và có lúc anh cũng đã muốn
bước qua nó, bước qua để anh biết rằng anh đang
sống trong niềm hạnh phúc dẫu chỉ là mong
manh nhưng rồi anh lại sợ, anh sợ anh sẽ đánh
mất tất cả những gì anh đang có, anh sợ một lần
nữa anh sẽ phải đối diện với sự thật của ngày đó,
của dĩ vãng đã xa rồi trong anh. Anh xin lỗi, có lẽ
anh làm em khó xử, anh biết em sẽ giận anh
nhưng đó là tất cả những gì xuất phát từ trái tim
anh mà anh muốn nói. Anh biết rằng người đó
đang phải lo toan bao nhiêu việc và đôi khi không
có thời gian để nghĩ cho bản thân mình nữa nhưng
anh lại không giúp được gì, anh chỉ biết đứng từ
đằng xa dõi theo từng bước của người đó mà thôi.
Anh đang cố giữ những gì anh đang có và anh sẽ
trân trọng những phút giây này, anh sẽ hi vọng,
một niềm hi vọng manh mà anh biết rằng có thể
sẽ chẳng bao giờ anh có được nhưng được hi
vọng và được chờ đợi chính là niềm hạnh phúc lúc
này trong anh.”