Cuộc sống... có nhiều điều để nói, những điều bất chợt đến rồi bất chợt đi… những điều ta chờ đợi hoài nhưng mãi không đến, nhưng điều chỉ vô tình thôi lại đến bên ta từ lúc nào mà ta không nhận ra...
Con người… có những người ta vốn rất gần gũi, có những người ta vẫn nghĩ rằng sẽ mãi mãi khắc ghi sâu trong trái tim nhưng cũng có những người ta vô tình quen, những người chỉ lướt nhẹ qua cuộc đời ta, đem đến cho ta những giây phút thanh thản của cuộc đời, cho trái tim ta hay tâm hồn đồng điệu cùng sẽ chia những cảm xúc nhẹ nhàng. Và rồi cơn gió ấy cũng nhẹ nhàng ra đi không hề cho ta biết trước điều gì...
Ta bồi hồi trong bao cảm xúc ngỡ ngàng vẫn còn lắng đọng xung quanh ta. Ta chợt nhận ra mọi thứ xung quanh ta đang thay đổi nhưng ta vẫn còn chìm lắng trong niềm hi vọng mong manh của chính ta.
Ta nhận thấy cuộc sống đổi thay hay ta phải thay đổi để bước tiếp những bước đi của riêng ta mà thôi, những bước đi đầu đời vấp ngã….
Lặng im!!!
Lặng im… là khi ta đã mất đi hết những niềm tin, trong một phút giây bàng hoàng ta chợt sợ tất cả mọi thứ, sợ vào niềm tin của chính ta hay những điều xung quanh ta, sợ những con người chợt đến chợt đi, những thứ ta cố gắng víu lấy nhưng tất cả chỉ là vô vọng, những thứ ta đang vun đắp bỗng nhiên vỡ òa, những thứ ta đang nắm lấy bỗng vụt bay khỏi tầm tay… và những điều mãi mãi vẫn không thuộc về ta, ta càng giữ chặt lại càng dễ tuột, càng níu kéo lại càng đớn đau….
Lặng im… là khi ta đang vấp ngã, đau… đau lắm... Ta bỗng nhiên biến thành một con người khác, ta không thể đứng vững được, ta cần một cái gì đó có thể kéo ta ra khỏi giấc mơ kia. Ta đang bước những bước đi mà lòng đầy nặng trĩu, đau nhói... Ta phải lẩn tránh hay ta phải đối mặt, phải biết chấp nhận để vượt qua nó….
Lặng im… là khi ta không thể nói được nữa, ta không thể làm thêm được nữa vì ta đã cố gắng hết sức rồi. Ta bị đẩy ra xa, ta bị mọi người lảng tránh, ta bị hiểu nhầm, ta rất sợ hiểu nhầm nhưng ta không thể nào giải thích được nữa… Ta đang cố gắng cho mọi thứ trở nên tốt đẹp hơn nhưng ta đã sai vì mọi thứ không hề đơn giản như ta nghĩ…
Lặng im… là khi ta mặc cho mọi thứ, ta không muốn xen vào nữa. Ta mặc cho những lời nói, cho mọi việc cứ diễn ra, ta thôi không quan tâm nhiều nữa, không nghĩ đến nhiều nữa… Ta nhận ra rằng ta phải thay đổi, thay đổi để thích nghi, để tiếp nhận, thay đổi như chính mọi thứ vẫn đang thay đổi đấy thôi…
...
Nhưng!!!
Lặng im… không đồng nghĩa là chấp nhận mọi thứ, là không phản kháng khi ta đã bị đẩy vào ngõ cụt, là không phải để cho mọi việc trở nên tồi tệ hay trầm trọng hơn vì ta đâu muốn điều đó…
Lặng im… không phải là ta đồng tình, đồng tình với cái sai của ta hay của người khác, để mặc cho người ta muốn làm gì thì làm, nói gì thì nói…
Lặng im… ta vẫn chính là ta, ta không biến thành một con người hoàn toàn khác. Ta vẫn sống như bao nhiêu người vẫn sống, vẫn khóc trước những nỗi đau và vẫn cười trước những hạnh phúc mong manh, vẫn giấu tất cả vào một góc khuất để cho nó ngủ yên trong sâu thẳm...
Lặng im… là vì ... ta đã quá mệt mỏi ta cần một chút ngơi. Ta cần dừng lại trước khi bước tiếp, bước tiếp trên con đường của ta. Ta cần thời gian để suy ngẫm, để hiểu, để biết những gì đang diễn ra xung quanh ta, để biết ta phải làm sao thoát ra khỏi nỗi sợ hãi đó, để biết ta phải bước đi như thế nào cho những lỗi lầm kia ta không còn thấy nữa, để ta không còn thấy buồn, không phải nghĩ ngợi gì nhiều….
Lặng im… là vì ... ta cần một chút bình yên, một chút lắng đọng còn lại của dư âm cuộc sống, của những gì đã qua… Bình yên giữa bão táp, giữa những cơn sóng, giữa bao nhiêu điều không thể nói hết của cuộc đời…
Lặng im!!!
Lặng im… là khi ta đã mất đi hết những niềm tin, trong một phút giây bàng hoàng ta chợt sợ tất cả mọi thứ, sợ vào niềm tin của chính ta hay những điều xung quanh ta, sợ những con người chợt đến chợt đi, những thứ ta cố gắng víu lấy nhưng tất cả chỉ là vô vọng, những thứ ta đang vun đắp bỗng nhiên vỡ òa, những thứ ta đang nắm lấy bỗng vụt bay khỏi tầm tay… và những điều mãi mãi vẫn không thuộc về ta, ta càng giữ chặt lại càng dễ tuột, càng níu kéo lại càng đớn đau….
Lặng im… là khi ta đang vấp ngã, đau… đau lắm... Ta bỗng nhiên biến thành một con người khác, ta không thể đứng vững được, ta cần một cái gì đó có thể kéo ta ra khỏi giấc mơ kia. Ta đang bước những bước đi mà lòng đầy nặng trĩu, đau nhói... Ta phải lẩn tránh hay ta phải đối mặt, phải biết chấp nhận để vượt qua nó….
Lặng im… là khi ta không thể nói được nữa, ta không thể làm thêm được nữa vì ta đã cố gắng hết sức rồi. Ta bị đẩy ra xa, ta bị mọi người lảng tránh, ta bị hiểu nhầm, ta rất sợ hiểu nhầm nhưng ta không thể nào giải thích được nữa… Ta đang cố gắng cho mọi thứ trở nên tốt đẹp hơn nhưng ta đã sai vì mọi thứ không hề đơn giản như ta nghĩ…
Lặng im… là khi ta mặc cho mọi thứ, ta không muốn xen vào nữa. Ta mặc cho những lời nói, cho mọi việc cứ diễn ra, ta thôi không quan tâm nhiều nữa, không nghĩ đến nhiều nữa… Ta nhận ra rằng ta phải thay đổi, thay đổi để thích nghi, để tiếp nhận, thay đổi như chính mọi thứ vẫn đang thay đổi đấy thôi…
...
Nhưng!!!
Lặng im… không đồng nghĩa là chấp nhận mọi thứ, là không phản kháng khi ta đã bị đẩy vào ngõ cụt, là không phải để cho mọi việc trở nên tồi tệ hay trầm trọng hơn vì ta đâu muốn điều đó…
Lặng im… không phải là ta đồng tình, đồng tình với cái sai của ta hay của người khác, để mặc cho người ta muốn làm gì thì làm, nói gì thì nói…
Lặng im… ta vẫn chính là ta, ta không biến thành một con người hoàn toàn khác. Ta vẫn sống như bao nhiêu người vẫn sống, vẫn khóc trước những nỗi đau và vẫn cười trước những hạnh phúc mong manh, vẫn giấu tất cả vào một góc khuất để cho nó ngủ yên trong sâu thẳm...
Lặng im… là vì ... ta đã quá mệt mỏi ta cần một chút ngơi. Ta cần dừng lại trước khi bước tiếp, bước tiếp trên con đường của ta. Ta cần thời gian để suy ngẫm, để hiểu, để biết những gì đang diễn ra xung quanh ta, để biết ta phải làm sao thoát ra khỏi nỗi sợ hãi đó, để biết ta phải bước đi như thế nào cho những lỗi lầm kia ta không còn thấy nữa, để ta không còn thấy buồn, không phải nghĩ ngợi gì nhiều….
Lặng im… là vì ... ta cần một chút bình yên, một chút lắng đọng còn lại của dư âm cuộc sống, của những gì đã qua… Bình yên giữa bão táp, giữa những cơn sóng, giữa bao nhiêu điều không thể nói hết của cuộc đời…